Thật, chơi xe mà bỏ qua “món” sportbike thì là một sai lầm không thể tha thứ.
Sportbike tôi muốn nói đến là những chiếc có dáng ngồi thuần sport, không lỡ cỡ, không lai tạp, từ cc nhỏ đến lớn. Điển hình như GSX R150 của Suzuki, Yamaha R15 V3 rồi mấy con sport pkl nữa.

Tại sao nhỉ? Ngoài cái chuyện sportbike nó có sức hút cực khủng đến anh em thì còn lí do nào không?
Sức khỏe
Tôi nhớ mãi một câu nói, cũng về chủ đề này, từ một biker có tiếng hiện nay
“Nỗi buồn của Tuổi Già không phải là Tuổi Già, mà là Tuổi Trẻ không còn nữa”
Cái chính ở đây chính là sức khỏe mà tuổi trẻ anh em ta có được và cũng có thể rèn luyện được, nhưng khi đã lớn tuổi nó khó hơn nhiều.

Nên xem
Lí do gì chơi sportbike phải có sức khỏe?
Công bằng mà nói, chơi xe, xe nào cũng cần có sức khỏe cả, nhưng với sportbike thì nhiều hơn.
Nghĩ mà xem, trước tiên là cái tư thế ngồi của sportbike, nó chồm lên, ôm bình xăng ôm con xe.
Ngồi không đúng tư thế là ảnh hưởng đốt sống lưng ngay, lỡ có bị, trẻ còn khắc phục, già thì nghỉ phẻ luôn.
Rồi tới tốc độ của xe, leo lên xe ai mà không ham phóng nhanh cho đã…chính thế mà cơ thể sẽ phải chịu nhiều tác động lắm.
Học hỏi

Nên xem
Anh em nên nhớ khả năng học hỏi tiếp thu của con người sẽ ngày càng kém đi, trẻ sẽ dễ học hỏi tiếp thu hơn lúc lớn tuổi nhiều.
Chính thế nên dành khoảng thời gian thanh xuân này để rèn luyện kỹ năng cùng con xe của mình.
Thực tế mà nói, chơi sportbike là cần nhiều kỹ năng nhất so với các dòng còn lại, đòi hỏi từ tư thế ngồi đúng, cầm lái đúng, lên ga đá số phải đúng, núp gió phải đúng, hạ gối phải đúng…
Học hỏi thường đi đôi với thực hành. Tuổi trẻ sẽ cho anh em cơ hội để sai và sửa sai. Lớn tuổi muốn sửa sai là cực kì khó khăn.
Chinh phục

Nên xem
Tôi không cổ vũ cho những hành động phóng nhanh vượt ẩu hay 299 gì cả.
Nhưng…còn trẻ, ít nhất anh em hãy chinh phục giới hạn bản thân ít nhất một lần trong đời.
Nhớ thật kỹ là chinh phục giới hạn của bản thân mình nhé, đừng cố quá để phải… quá cố.
Chơi sportbike sẽ muốn chinh phục tốc độ, chinh phục cua đèo cạ gối. Những thứ này, khi lớn tuổi, không còn đủ máu me đâu.

Hãy bắt đầu từ những mốc giới hạn nhỏ và lớn dần, quan trọng bản thân phải biết Đủ. Dừng lại đúng lúc là biết Đủ, là thành công rồi.
Cá nhân tôi từng như thế, tôi chinh phục từ 100km/h, đến 150km/h rồi 200km/h. Một ngày đẹp trời tự nhận thấy giới hạn mình có thể hơn nữa.
Quyết định xách con pkl ra Bàu Trắng, làm một phát đến 220km/h. Và đây là con số với tôi đã đủ. Không quan trọng mọi người nói gì, với tôi như thế là đủ, là sướng rồi.

Bấy nhiêu đó thôi, chơi xe mà bỏ qua phân khúc sportbike là một sai lầm lớn.
Còn trẻ còn khỏe còn nhiệt huyết, hãy tự ghi lại những câu truyện đời mình để kể cho thế hệ sau nữa!
Nên xem