Nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng có bao giờ anh em tự hỏi chúng ta sẽ ra sao nếu chán mặc đồ?
Có ông nào giống tôi, ngồi suy nghĩ: Tại sao chúng ta phải bận đồ mỗi ngày?
Mặc quần áo được xem là hành động phân biệt con người với động vật, đánh dấu sự tiến hóa của loài người, biết dùng vải vóc để che chắn, bảo vệ cơ thể.

A-đam và E-và ngày xưa chỉ biết dùng lá cây chắn vội sau khi ăn trái cấm, bởi vì cảm thấy tội lỗi đầy mình với Thượng đế.
Tôi đoán bắt đầu từ những điển tích ấy mới cho ra đời cái gọi là “vật che thân”.
À không, từ thời công xã nguyên thủy, tổ tiên ta biết dùng lông thú săn được làm vật giữ ấm suốt mùa đông băng giá.
Khái niệm “quần áo” từ ấy cũng gắn liền với đời sống của loài người.
Ở giữa xã hội hiện đại, muốn tiến hóa ngược về thời trần như nhộng, kể cũng điên rồ phết.
Nhưng anh em có thắc mắc: Giả dụ ta chán mặc đồ mỗi ngày sẽ như thế nào không?
Cảm giác sảng khoái
Khi giải phóng cơ thể khỏi mớ vải vóc tù túng.
Chắc đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên sau khi lột bỏ mảnh cuối cùng trong người, mỗi khi đi tắm.
Nhất là vào ngày hè bóng lửa, khi mồ hôi rít rịt trên da còn dính nhớp vào áo, quần, kể cả quần lót bên trong chẳng khác gì cực hình.

Thấy yêu cơ thể mình hơn
Lần cuối các ông đứng trước gương và ngắm nhìn hình hài lành lặn ba mẹ cho các ông sau 9 tháng 10 ngày là khi nào?
Có tự hào không? Có thấy mình thật may mắn chứ.
Lâu lâu cũng nên dành cho bản thân những lời khen tặng và cảm ơn “hắn” đã đồng hành với anh em suốt thời gian vừa qua chứ nhỉ.
Không còn bất kỳ sự đánh giá ngoại hình nào
Thử tưởng tượng thế giới chán mặc đồ, những định kiến, nhận xét hay lời bàn tán về vẻ ngoài, về con người cũng vì vậy mà hạn chế đi.
Người khác cũng không còn dựa vào thứ gì để đánh giá cũng ta được nữa, chỉ còn lại gương mặt, năng lực và những gì ta bộc lộ qua lời nói và hành động.
Cũng có vẻ cuộc sống sẽ công bằng hơn một chút rồi đấy.

Giao tiếp trực diện hơn
Ok, có rất nhiều lần tôi có nói với các ông rằng: Phái đẹp nói riêng và những người khác nói chung không chỉ nhìn thẳng vào mắt bạn khi nói chuyện.
Mắt của họ còn nhìn lên, nhìn xuống, đặt tầm nhìn tại vùng thú vị nhất đối với họ.
Chẳng hạn như một chiếc đồng hồ đắt tiền, một đôi giày xịn sò, quần áo bạn hiệu gì, đáng giá bao nhiêu,…
Nghĩ theo mặt tích cực, họ chỉ đang muốn tìm ra điểm chung để nói chuyện, làm bạn với chúng ta.
Ngược lại, có người lại dựa vào đó để lấy tiếng, các cô nàng thì xuất hiện hiện tượng “đào mỏ”.
Nghe tiêu cực quá nhỉ.
Nếu con người chán mặc đồ, sẽ chẳng còn cơ hội để mắt họ bị phân tâm bởi những thứ hào nhoáng ấy.
Sẽ không còn mệt mỏi với suy nghĩ: Hôm nay mặc gì
Và tiết kiệm cả đống thời gian, tiền bạc để sắm sửa quần áo, cắt tóc hàng tháng.
Dành khoản đó để đầu tư cho bản thân nhiều hơn: Học một khóa học kỹ năng, mua một quyển sách self-help hay đi du lịch trải nghiệm,…
Xây dựng hình ảnh bản thân mới mẻ hơn bằng tri thức tất nhiên đáng giá hơn đầu tư vào quần áo rồi.
Cuối cùng, anh em cũng bớt đi bận tâm tìm kiếm những nơi giúp anh em mặc đẹp hơn mỗi ngày.
Chẳng hạn như mục Mặc của Oxii đây.
Và cũng không còn quan tâm những gì tôi chia sẻ.
Điều này lại khiến tôi buồn đấy.
Sau tất cả, chỉ là giả thuyết mà tôi đề ra cho anh em, chứ nhắc về tầm quan trọng của quần áo đem lại, chắc viết cả ngày cũng không thống kê hết được.