Nó, tên thật là Nguyễn Tuấn Anh nhưng mọi người thích gọi nó là Nhô, cái tên vắn tắt của tiền vệ tài hoa luôn ra sân với nụ cười thường trực, Ronaldinho.
Mà nó cũng tài hoa thật.
Trong khi lứa cầu thủ Học viện Bóng đá Hoàng Anh Gia Lai – JMG, gồm Công Phượng, Đông Triều, Văn Toàn, Xuân Trường… được các bạn teen yêu mến, thích thú vì đẹp trai, vì vui tính… thì Nhô vẫn cứ im ắng như ngày nó đến với học viện trong cái rụt rè về ngoại hình. Nhô chọn cách nói bằng đôi chân và cũng chính đôi chân ấy được giới chuyên môn đánh giá rất cao.
Thậm chí, bầu Đức còn coi Nhô mới chính là viên ngọc sáng nhất trong đội bóng của mình. Ông nói một cách thân tình với những người chung quanh: “Tụi bay khen hết thằng này tới thằng kia. Nhưng tao nói thiệt, thằng Tuấn Anh mới ghê đó”.

Nhưng, chẳng biết có phải lắm tài hoa thì thường truân chuyên hay không.
Cứ tới mỗi dịp quan trọng, Nhô lại chấn thương.
Khi học viện đem quân đi giới thiệu ở nước ngoài, chính Nhô là cầu thủ được một CLB châu Âu chọn để mời thử sức. Chính Nhô chứ không phải Công Phượng hay Xuân Trường là cầu thủ được các chuyên gia nước ngoài đánh giá “đủ sức chơi ở châu Âu”.
Nhưng, khi niềm vui kéo dài chưa đủ dài, thì đó cũng là thời điểm, Nhô chấn thương.
Đó là năm 2012, và chuỗi ngày chấn thương rồi chữa trị rồi vào sân, rồi chấn thương… lặp lại bắt đầu.

Khi đội chuẩn bị SEA Games, Nhô lại chấn thương.
Rồi sau đó hàng loạt giải đấu lớn nhỏ khác.
Nhô hay, khỏi phải bàn. Nhưng Nhô đen thì cũng chẳng kém. Bởi, chấn thương ngay gối là một trong những chấn thương khiến các cầu thủ rất sợ. Nó quá gần với chuyện chia tay sự nghiệp.
Chẳng cần nhìn đâu xa, bóng đá Việt đã từng có Huỳnh Quốc Cường, Trần Minh Chiến, Đỗ Khải… đã rời cuộc chơi vì cái gối đó thay.

Vậy nên, những ai yêu quý Nhô mừng lắm khi thấy Nhô đã trở lại cuộc chơi V_League với nụ cười trên môi.
Ngay chính cầu thủ đội bạn, chơi với Nhô cũng trân trọng đôi chân bạn mình, bởi họ hiểu, Nhô đã quá vất vả để trở lại sân cỏ. Nhô đã quá nghị lực để vượt hết nỗi đau từ thể xác tới tinh thần.
Nhưng, Nhô đã lại bật khóc. Những người quý Nhô đã lại xót xa.
Trong một tình huống va chạm với chính đồng đội của mình. Chân Nhô lại gập xuống, gối Nhô lại tái phát.
Đồng đội Nhô hốt hoảng. Nhô đập tay xuống đất, nước mắt cứ rơi. Đau, điều đó là hẳn nhiên, nhưng có lẽ trên cả đó là cảm giác bất lực với chấn thương lại đến với Nhô.
Nhô không muốn rời sân theo cái cách đầy ám ảnh đến thế này. Đó là vòng 2 V-League 2018.

Bác sỹ thông báo, Nhô phải nghỉ ít nhất 6 tuần để điều trị.
Thôi thì, còn nước còn tát.
Nhưng, thật bụng mà nói, lúc đó người quý Nhô nhất cũng chẳng dám nghĩ Nhô sẽ trở lại nhanh, mạnh.
Người ta chỉ mong, Nhô có thể đóng góp được cho HAGL, được chơi bóng vừa sức và thỏa đam mê.
Nói cho vuông, người ta chỉ mong thằng Nhô đừng thối chí. Bởi, người hâm mộ vẫn quý Nhô lắm. Một tài năng như vậy, không thể lụi tàn bằng cái cách quá tàn nhẫn đến thế.

Nhưng rồi, cái cách Nhô trở lại với bóng đá khiến những ai trước đây ít quý Nhô nhất, ít niềm tin nhất với Nhô – Tuấn Anh cũng ngã mũ thán phục.
Bởi, ngoài tài năng, thôi miễn bàn thêm. Thì đó còn là sự trở lại của khát khao, của sự kiên định, sự quyết tâm không chịu khuất phục trước những nghiệt ngã.
Nhô không chỉ khiến người hâm mộ say mê bởi tài năng mà còn cái neo để những đồng đội, đồng nghiệp vịn vào trước những cơn bão chấn thương ập đến với họ.
Thậm chí người ta còn phải bàn nhau, Nhô đá giống tài năng nào trên thế giới để tìm cho nó một cái tên mới phù hợp hơn, Pirlo chẳng hạn.
Có thể hơi trễ so với đồng đội, nhưng với Tuấn Anh, ngày mai mới chỉ bắt đầu từ ngày hôm nay. Từ U19, V-League đến AFF Cup, và vòng loại World Cup, Tuấn Anh dần khẳng định được tên tuổi, là thành viên quan trọng của đội tuyển quốc gia.
Đó là một ngày mai đầy tươi sáng. Một ngày mới của Tuấn Anh – Nhô, một cầu thủ, một nghệ sỹ sân cỏ và cũng là một ngày mới của chiến binh đã chiến đấu không mệt mỏi với khó khăn và đã chiến thắng.
Chúc mừng Nhô – Tuấn Anh.